"...Thời gian vĩnh hằng-Thời gian không còn nữa-Ngày mai,lại ngày mai-Như thế hôm nay đã là dĩ vãng-Dĩ vãng gần, dĩ vãng quá xa..."
Thứ Năm, 26 tháng 5, 2011
Ở vườn 2
Hồi ấy vào khoảng năm 2002 khi đó mẹ tôi mới mất gần được một năm.Mưa ngâu rả rích suốt tháng bảy kéo rầm dề qua tháng tám,trời mọng nước xám xịt.Chiều xuống nhanh,nhập nhoạng tối,vườn thật buồn.Cơm nước xong đang ngồi bó gối chẳng biết làm gì,bỗng dưng mưa tạnh hẳn,mờ sau vòm lá vầng trăng sắp tròn từ từ nhô lên tỏa sáng thật dịu dàng thuần khiết...đã sắp rằm trung thu.Mặc thêm chiếc áo,xỏ chân vào đôi ủng rồi cứ thế lững thững bước ra vườn, hít hà thật mạnh mùi hương của đêm,của hoa,mùi trái cây chín hòa quện trong đêm, thơm ngọt ngào.Nhớ hồi mẹ tôi còn sống, mẹ rất thích hoa ngọc lan mỗi sớm ra vườn bà hay ngắt vài bông bọc trong chiếc khăn nhỏ để nơi đầu giường.Chừng gần hai năm sau bố mất,nhớ bà mỗi sớm ông cũng ngắt mấy bông ngọc lan sắp vào chiếc đĩa nhỏ đặt lên bàn thờ.Miên man vừa đi vừa nhớ,vòng qua ao sen,dọc hàng mai chiếu thủy,rồi quay về cổng trước.Bỗng thoảng tít trên cao một mùi hương không hẳn thơm mà hăng hăng ngai ngái, vừa quen vừa lạ,định thần giây phút rồi khe khẽ reo lên một mình:Hoa sữa...những cảm xúc bồi hồi,niềm hạnh phúc nhỏ nhoi bình dị.Tháng bảy Sài gòn mưa ngâu,không chắc ngày xưa mưa có suốt ngày rơi rả rích.Đêm yên ả những chùm hoa trắng li ti tỏa nồng nàn mùi hương, ai một lần ngang qua mãi một đời để nhớ.Gọi với vào trong nhà:vợ ơi cây hoa sữa nhà mình mới nở, đêm se lạnh trong vườn nhớ miên man Hà nội, đã vào mùa chớm thu.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét