Ở vườn.Sống thật chậm,với lại cái tuổi tri thiên mệnh qua lâu rồi vội vã cũng chẳng để làm gì.Ăn chậm,nói năng chậm rãi,đi đứng cứ thủng thà thủng thỉnh ,cái chậm nó vận vào người từ hồi còn trẻ,thế nên ở vườn thấy cũng là phải nhẽ...Ở vườn xa ồn ào,bụi bặm, bon chen nơi phố thị,lại giữ mình được sạch cả thể xác lẫn tâm hồn,rồi được gần thiên nhiên,cỏ cây hoa lá,cảm được sự giao hòa trời đất,đổi thay mưa nắng bốn mùa.Ở vườn sáng lứu lo chim hót,chiều hôm gom lá đốt nghe thoang thoảng mùi khói cay nồng,bồng bềnh nhớ về ngày xưa, nơi miền quê đã quá xa vời.Làm vườn như là một sở thích,một công việc ,cũng sớm tối nhọc nhằn,trồng cây ,cắt cành,tỉa lá...lúc rảnh rỗi thì tìm vui trong Vẽ vời, Viết lách nhì nhằng."Ở ẩn"chốn vườn ,bè bạn chẳng thiếu, chẳng quên vẫn còn có phúc,không quan chức, chẳng sang giàu,mở lòng, chân tình mà sống, mà"Thơ con cóc,Vẽ rồng vẽ giun"...
... Ai có về xa xăm mùa khói
Đêm trăng bàng bạc tháng mười
Có còn nhớ miền quê xưa ấy
Nhấp nhánh đen lóng lánh mắt cười...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét